NGƯỜI ĐI QUA KÍ ỨC THẦM LẶNG

Tình yêu - cụ thể hơn chính là người yêu của chúng ta. Tôi chưa có người yêu, nhưng không có nghĩa tôi chưa biết yêu. Nếu nói ở thời điểm này thì tôi chỉ dừng lại ở việc biết thích một ai đó (nếu nhiều người bắt bẻ xin giải thích như vậy) . Tôi đã từng thích thầm một người, như một quy luật, ban đầu người ấy tỏ ra rất quan tâm đến tôi,  không biết giác quan thứ sáu của mình có bao giờ hoạt động đúng hay không mà lần nào trái tim tôi cũng mách bảo người ấy đã dành tình cảm đặc biệt cho mình.
   Tôi có một đặc điểm rất lạ : nếu thích một ai đó, tôi bao giờ cũng tỏ vẻ xa lánh nhưng trong lòng, hơn bao giờ hết, tôi luôn mong muốn được nhìn thấy khuôn mặt người ấy dù chỉ trong giây lát. Từ lúc đó những người tôi gặp, tôi nhìn thấy dường như đều có những đặc điểm của người ấy, chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ quen thuộc thôi cũng làm tôi xao xuyến, rung động. Trái tim tôi không đập rộn ràng mà từ tận đáy lòng mình dâng lên những cảm xúc lạ lùng khó tả, nhưng sao mà đẹp thế, trí tưởng tượng của tôi bay xa bay cao cùng những cảm xúc đặc biệt ấy. Có lắm lúc tôi tự hỏi lòng mà trách bản thân mình rằng sao để cho những tình cảm kia vụt mất. Trò chơi đuổi bắt cũng giống như tình cảm của tôi vậy : khi người ta tìm đến mình tôi chạy trốn họ, còn lúc họ đi rồi tôi mới dám đuổi theo. Cái dám ấy chẳng bao giờ giúp tôi được gì cả.
   Những đôi lần người ấy nắm tay, bưng nước cho tôi uống, ngồi cạnh bên tôi mà không phải một ai khác, đạp xe đuổi theo cái nón đang bay trong gió của tôi hay nói chuyện với tôi một cách đặc biệt mà tôi cảm nhận là vậy... tất cả chỉ là vu vơ nếu bạn là người ngoài cuộc nhưng đối với tôi thì khác quá. Nếu bạn là một người bạn thân của tôi bạn sẽ nghĩ những hành động ấy là như thế nào?
   Chuyện tình cảm là thứ đối với người như tôi sẽ không bao giờ chia sẻ với bất cứ ai, kể cả là người bạn thân nhất hay là mẹ đi chăng nữa. Tôi một mình trải qua những xúc cảm vui , hạnh phúc tràn ngập, niềm vui dâng trào và cũng tự trải qua luôn những buồn đau, tiếc nuối, giận hờn và tuyệt vọng cùng cực  khi tia hy vọng mỏng manh của thứ tình cảm cũng mỏng manh kia vụt tắt.
   Một lần vô tình lang thang trên mạng tôi bắt gặp trang tướng số viết rằng những người có vị trí nốt ruồi như tôi sẽ có số đào hoa. Càng ngày thực tế cuộc sống càng chứng minh cho tôi thấy rằng những bói tướng ấy là "trật lất" (đối với tôi).Người ấy dường như đã mệt mỏi vì đuổi bắt với tôi nên có lẽ đã buông xuôi hẳn.
   Thời gian sau đó, tôi tự dằn vặt chính bản thân mình, nhưng chân thành mà suy nghĩ nếu có cơ hội quay ngược thời gian tôi cũng sẽ lại bất lực như vậy mà thôi. Nhớ người ấy vô cùng, rất muốn chạy ngay đến chỗ người ấy để ôm cái ôm thật chặt như vậy, chỉ cần như vậy, hàng giờ là đủ làm tôi thỏa nỗi nhớ lắm rồi. Tất cả những điều đó chỉ là ảo tưởng mà thôi, sự thật mà tôi làm đó là chỉ biết khóc thầm.... chỉ biết nghe một bài nhạc ballad buồn mà khóc theo... chỉ biết chịu đựng một mình... chỉ biết bày tỏ trên những trang blog... chỉ biết quẳng những ước mơ đó vào những giấc ngủ mà thôi...
   Có ai đó hãy cho tôi một phép màu nào đó đi để tôi được gặp lại người ấy, để tôi được ngắm nhìn lại khuôn mặt người ấy, được nghe lại giọng nói ấy, được cảm nhận lại những cử chỉ quan tâm ấy, đôi bàn tay ấm áp ấy, để tôi được biết những cảm xúc thật trong lòng người ấy có phần nhỏ nhoi nào dành cho tôi không   và để tôi có thể hoàn thành những mảnh ghép cuối cùng trong ô chữ Love của mình

My first clumsy stt

Comments

Popular posts from this blog

THE PAST VALUES

THANH XUÂN CỦA AI KHÔNG MỘT LẦN ĐƠN PHƯƠNG